Tác giả: Tiểu Nhân
Ngọc nhớ lại ngày xưa mình lấy chồng… Anh ấy hiền như cục bột. Thông minh, hoà nhã, ít nói… không uống rượu, không bài bạc, không đua đòi… có gì hơn kia chứ!… Cô nhớ lại, ngày xưa đi chơi… không bao giờ anh ấy sàm sở, không bao giờ mó máy bậy bạ… chính cái nghiêm túc đó đã chinh phục cô… chính cái hiền như cục bột của anh ấy mà ai trong nhà cũng thích…
Đứng trước gương… Ngọc đau lòng nhìn cái thân thể của mình… Cô khóc sướt mướt… khắp thân thể cô chỉ trừ những chổ lòi ra ngoài quần áo thì… còn lại… còn lại là đầy sẹo ngang sẹo dọc… thâm tím… Thân thể cô như một tấm thảm hoa… làn ngang… làn dọc…!… Ngọc đau lòng hơn cả nổi đau của thân xác, cô không dám nhìn cái thân thể của mình nửa… Trời ơi! nói ra ai tin được kia chứ… anh ấy hiền dịu, hoà nhã với tất cả mọi người… ai tin được kia chứ!… Ngọc co rúm lại, cô… khóc… khóc…
Cô nhớ lại… cái đêm động phòng của mình… Cái đêm mà hạnh phúc nhất đời cho một con người… Vừa từ nhà hàng về đến nhà… Anh ấy thô bạo xô cô xuống giường… “ Trời ơi!… gấp cái gì kia chứ!… “… Ngọc đã nghĩ thế đó!… Áo cưới chưa kịp cởi… nó bị xé toạt một cách vội vả… cái áo ngực chưa cởi ra thì anh ấy!… anh ấy… vồ ngay xuống, cái mặt dụi lấy dụi để trên hai cái vú của cô… Cái áo ngực cũng bị xé đứt… Cái miệng anh ấy cạp lấy cạp để hai cái vú của cô như thèm khát bao đời kiếp nào vậy… Ngọc chưa biết gì, cô ngở ngàng với cái cuồng say cũa anh ấy… Hai cái núm vú bị núp mạnh… mạnh lắm… trong cái miệng của anh ấy… Cô ngây ngất với cái cuồng nhiệt ấy… nó như chất chứa bao nhiêu là thèm khàt tự kiếp nào… Anh ấy… nào dụi mặt, dụi mắt, dụi mủi… nào là dùng cái môi cạp… cạp hai cái vú, nào là liếm, nào là bú… say sưa lắm, tuyệt vời lắm… Cái miệng ấy, nó mò mẩm không chừa chổ nào… trên mặt, trên cổ, trên ngực, trên vú, trên bụng… Cái quần xì cũng bị giật ra một cách vội vả… Cái mặt, cái miệng, cái lưởi kia… cũng vội vả trên con chim cô… Ôi! Cái con gái của cô… Ngọc ngở ngàng với cái cuồng say ấy… cô không biết phải làm gì… Cô bị lật nghiêng, lật xấp, lật ngửa liên tục… Cái lưng, cái mông, cái đít, cặp đùi, cái bụng cái mu con chim, hai cái vú, hai cái ti, cái mặt, cái mủi, cái lổ tai… thậm chí cả cái bàn tay, bàn chân của cô… cũng tới tấp… tới tắp… Rồi con chim cô đau nhói… Ngọc chưa kịp biết cái việc gì xảy ra, cái đau kia, dồn đập hơn… dồn đập hơn… Cô la lên… “ Đau… em… đau quá… anh… “… Mặc cô la gì lhì la, cái đau rát ấy… dồn dập… dồn dập… nhanh… nhanh… Ngọc như tê dại… con chim cô không còn cảm giác gì… Cái đau ấy… không còn gì có thể đau hơn… nó bớt đau… từ từ bớt đau… Con chim cô không còn cảm giác gì… Cô không còn la nổi nửa… người cô tê dại… tê dại… Phía trong con chim cô, có cái gì đụng mạnh… thốn quá… thốn quá… Ngọc chỉ còn biết cắn chặt hai hàm răng… chịu đựng… chịu đựng… Hai cái vú cô, hình như bị bóp mạnh… véo mạnh… đau lắm… Cô không còn biết cái gì nửa… Cái đít cô, hình như bị đánh chan chát… Cô không biết… có phải vậy không nửa… Ngọc bị dựng ngồi dậy, cái miệng cô có cái gì nhét vào… Cô không dám nhìn… rồi cái đầu cô… bị đẩy ra… kéo vào… miệng cô ngậm cái gì đó… Cổ họng cô có cái gì đụng mạnh… đụng mạnh… Cô như muốn ói… Cô nôn oẹ… cái vật đó rồi cũng nhét tiếp vào miệng… Cái đầu cô bị đẩy ra vô liên tục… Ngọc nôn oẹ… khi cái gì xịt đầy miệng cô… nó làm cô muốn ói, nó hình như lờ lợ… nhớt quá… Cô oẹ liên tục mấy cái… cái vật kia, ra ngoài rồi… còn xịt lên mặt, lên ngực cô…Ngọc cảm thấy có bàn tay… chà… trây… trét… cái chất nhớt nhúa đó… khắp mặt… khắp mình mẩy cô… Rồi hình như cái lưởi… liếm sạch… liếm sạch… cái nhớp nhúa đó… Thân thể cô bị xiết chặt… xiết chặt… Nước mắt cô trào ra… trào ra…
Sáng ra… Ngọc thấy người mình đau dớn… cô ê ẩm… khắp người cô đầy vết bầm… Cô khóc… khóc sưng cả mắt… kế bên là… bộ áo cưới rách nát!…
Ngọc còn nhớ… đêm thứ hai… Cô ngồi dán chặt mắt vào TV… cô có xem cái gì đâu!… Cô lo sợ… lo sợ… Cái TV léo nhéo cái gì, cô không biết… cái không gian chung quanh cô càng trắng dần… càng mờ dần… cô lo sợ… lo sợ…
- Mình vào trong đi em…
Ngọc còn nhớ, lúc đó cô sợ lắm… cô quyết liệt không vào phòng… Ngọc còn nhớ… rồi cô bị ẳm lên… cánh cửa phòng đóng ầm sau lưng, Cô bị quăng lên giường một cách thô bạo. Hai vạt áo của cô bị giật tung ra… Cô giảy dụa chống cự… Rồi hai tay cô bị trói bằng chính cái áo của mình… Cái quần lót lập tức bị xé đứt… Nhìn anh ấy ôm cái quần lót, hôn hít cái quần lót say sưa… hai con mắt đỏ ngầu… Hôn hít đã nư, hắn nhét cái quần lót vào miệng của cô có vẽ khoái trá lắm… Hắn tới tắp dụi mặt dụi mắt mủi, hắn say sưa bú… liếm… cạp… ngắt… nhéo hai cái vú của cô… Ngọc đau quá cô la… Tiếng la cuả cô bị cái quần lót chặn lại mất rồi, chỉ còn lại tiếng… Ưuuu… Ư…. Chỉ còn cái đầu lắt lia, lắt lịa… không ngừng phản đối!… Mặc cô la gì thì la, hắn có cần gì cái điều đó… Hắn banh rộng hai chân cô ra hai bên… khom cái đầu xống con chim… cạp lấy… cạp để… bú lấy bú để… Hắn dùng miệng ngậm lấy chùm lông con chim của cô… hắn dùng cái miệng bứt… bứt đứt cái dám lông con chim… một cách khoái trá… Đau quá, Ngọc la lớn… “…ưưưư… ưưưư… “… Hắn lật xấp cô lại, hai tay đánh đen đét vào đít cô… Ngọc đau quá… cô chỉ còn biết khóc… khóc… Cô cảm giác… hắn liếm từ dưới đít cô… lên tới tận cổ… rồi từ cổ…. xuống tận cái lổ đít… hắn liếm… liếm… cả thân thể cô… ướt nhẹp… Liếm đã rồi đánh… đánh đã rồi cắn… cắn nhẹ… rồi cắn mạnh… Hai cái vú cô bị hai bàn tay hắn nắm chặt… hắn bóp không hề thương tiếc… Hắn cấu… véo liên tục hai cái vú của cô… Ngọc đau quá, không la được, cô càng dẩy dụa nhiều hơn… cô nào biết, cô càng dẩy dụa nhiều chừng nào… hắn lại càng khoái trá chừng nấy… Ngọc thấy hắn lật ngửa cô lên, một tay banh chân cô ra, một tay hắn cầm con cu của hắn… Hắn đánh con cu bèm bẹp trên con chim của cô… Làm như cái tiếng kêu bem bép ấy làm hắn vui… hắn đánh như thế liên tục, cái tiếng kêu càng lớn… hắn càng khoái trá… Hắn đâm con cu vào con chim cô một cách thô bạo… Hắn nắc vội vả… mạnh… mạnh… nhanh… nhanh… Hắn lôi cô ra cạnh giường, banh hai chân cô ra… hắn đứng dưới đất nắc tới tắp… nắc như vũ bảo… Con chim cô… Thốn quá… đau quá… Ngọc cắn chặt hàm răng… chịu đựng… chịu đựng… Nước mắt cô ràn rụa… cơ thể cô tê dại… tê dại…
Chơi con chim chưa đã, hắn dựng cái mông cô lên… đút con cu vào lổ đít cô một cách thô bạo… Ngọc không còn cảm giác gì, cô chỉ biết mình thốn lắm… cô biết hắn nắc cái đít cô cũng không thua gì khi nảy… mạnh lắm… mạnh lắm… cô đau lắm… đau lắm… Không biết bao lâu sau… Hắn lật cô nằm nghiêng… hắn nắm chân cô cao lên… con cu lại nắc vào con chim… thô bạo… Hằn nắc như mưa… như bảo… hai tay hắn không ngừng cấu véo đùi… bụng… hai vú cô… Ngọc không còn cảm giác gì… Cô cắn răng… cắn răng… khóc… khóc… Rồi cái quần lót trong miệng bị hắn giật ra, thay vào đó là con cu bóng lưỡng… ướt tèm hem… Hắn nắm tóc cô… hắn lôi đầu cô ra ra… vào vào con cu… Ngọc đau lắm, cô làm gì được khi hay tay bị trói chặt… Hắn ghịt đầu cô cũng thô bạo như khi nảy… cũng nhanh như vũ bảo… Thân hình cô chuyển động… nó nảy lên… nảy lên… nhưng nào có thoát ra được…
Rồi đêm thứ ba, thứ tư, thứ năm… sáu, bảy, tám… ngày nào cũng vậy… Mổi ngày hắn hành hạ cô một kiểu khác nhau… Ngọc vừa đau đớn thân xác, vừa đau đớn tinh thần… Trời ơi! biết nói với ai kia chứ… người là do mình chọn… Mà nói ra ai mà tin chứ… anh ấy ôn hoà vui vẽ, lịch sự với tất cả mọi người… ai mà tin được… Ai mà tin được nếu cô không cởi đồ ra cho coi… Mặt mày tay chân cô lành lặn kia mà… Cô chỉ còn biết cắn răng âm thầm khóc một mình… cô khóc cho số phận của mình… kiếp trước cô làm cái gì mà kiếp này phải bị như thế!…
Có nhiều đêm Ngọc bị treo ngược lên trên, có nhiều đêm cô bị trói cả chân tay vào cái giường… có khi là cái ghế… có khi là cái bàn… Có đêm cô bị đánh bằng roi mây… hắn đánh bằng cả cái sức khoẻ của hắn… cái roi mây chỉ bẳng ngón tay út nhưng đánh vào là tím ngay… là rớm máu ngay… Hắn đánh rồi hắn liếm… liếm cái vết thương mà hắn đã tạo ra. Ngọc đau lắm, rát lắm… Mà la làng la xóm thì có ai nghe khi căn phòng đã làm cách âm!… Cô càng la, càng khóc bao nhiêu, hắn càng thích thú bấy nhiêu… Có đêm… hắn đốt đèn cầy… nhỏ từng giọt nến xèo xèo trên da thịt cô… hắn thích thú cái mùi vị khen khét… vừa của cây nến… vừa của da thịt… Khốn nạn cho thân cô!… Hắn say sưa hôn… hít… bú… liếm cái kết quả do hắn tạo ra… hắn thoả thuê vui thích… Rồi có đêm hắn vừa đút cu vào lổ đít cô, vừa cằm cái chai nước ngọt thục ra thục vào con chim của cô… Có khi thì con cu vào con chim, cái chai vào lổ dít… có khi thì miệng cô phải ngậm con cu… con chim… một cái chai… lổ đít… một cái chai… một trái chuối già… một khúc cây… một con cu giả… một cây roi mây… một sợi dây nịt… một sợi dây thừng… một vài cây nến… một hủ muối… một hủ đường… một hủ dấm… một chai xì dầu… một chai nước mắm… Ngọc không còn biết cái gì hơn là… cắn răng và chịu đựng!
Ngày này qua ngày khác… tháng này qua tháng khác… có khi Ngọc được “ giải lao “ hai, ba ngày… có khi cô được “ giải lao “ cả tuần lể… cũng là cho lành bớt các vết thương mà thôi… Rồi thì đâu cũng vào đấy… Cô tiếp tục chịu đựng… chịu đựng… Trong đầu cô… có một kế hoạch… Cô không cam tâm sống như thế suốt đời… Còn ly dị… Cô không muốn điều đó…